- Thưa bà chủ, tôi có thể hỏi một câu được không?
- Quản gia Pix, ông cứ nói đi!
- Tại sao bà lại cho cô bé đó đến đây, rồi lại vào học ở trường Nhất Kim?
- Ngay từ khi nghe quản lý Rolex ở Đum Cha kể về cô bé này, tôi đã thấy có điều thú vị rồi. Tôi muốn xem cô bé kiên cường đó có thể sống nổi ở một nơi đầy sự đố kị và sự ganh ghét như thế này hay không, và xem thử sự tính cách thẳng thắn, mộc mạc nhà quê của cô ta có làm đảo lộn truyền thống quý tộc của Nhất Kim như thế nào. Cái gì có sóng gió thì nó mới thú vị, tôi không muốn cái gì cũng cứ như cũ mãi.
- Vâng, tôi hiểu rồi thưa bà chủ!
- À, ông chuẩn bị hành lý để mai cùng lên đường chuyến công tác dài với tôi, cứ để INNO lại cho bọn trẻ!
***
Hôm nay bắt đầu buổi học đầu tiên ở Nhất Kim, nó lên gõ cửa đánh thức 2 cậu chủ, rồi vào nhà bếp để chuẩn bị phần ăn trưa ở trường. Bà Khaly đã chuẩn bị sẵn cho 2 cậu chủ, và một cái hộp cho nó, bà bảo không biết nó sẽ thích ăn cái gì nên để nó tự chuẩn bị. Đồ ăn đã được nấu sẵn vài món, chỉ cần xếp vào nữa thôi. Bà Khaly quả là chu đáo. Sau khi xếp đồ ăn vào xong, nó nhìn 3 hộp cơm, nảy ra ý định, nó chạy về phòng của mình. Khi quay lại, nó cầm theo 3 chiếc khăn mà mẹ nó làm cho nó gói cẩn thận những hộp cơm lại. Những chiếc khăn có hình những con thú khác nhau, được làm rất khéo, và bảo đảm sẽ không bao giờ “đụng hàng”. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của bà bếp trưởng, nó giải thích:
- Trang trí đẹp thì ăn sẽ thấy ngon hơn ạ!
Thiên Tư và Thiên Tứ xuống lầu và ra xe đi học, nó nhìn 2 hộp cơm rồi nhìn bà bếp trưởng. Bà Khaly ra hiệu cho nó đem ra cho 2 người họ. Nó cầm 2 cái hộp bao bởi khăn màu vàng và màu xanh dương chạy ra khi cửa chiếc xe vừa đóng. Nó gõ gõ qua lớp cửa kính ra hiệu. Khi cửa kính được kéo xuống, nó hổn hển:
- Hai cậu quên bữa trưa!
Nhìn vẻ mặt của cái tên ngồi sát bên cửa kiếng không hề chú ý đến nó, không thèm đỡ lấy hộp cơm mà nó đưa, lại còn thản nhiên nhìn đi chỗ khác, nó đoán ngay ra là Thiên Tư. Nó cảm thấy xấu hổ vô cùng, khi mà hành động của mình bị bỏ lơ như vậy, mà lại trước mặt Thiên Tứ, và sau lưng bác tài xế nữa chứ! Rồi như có một bàn tay lôi nó về từ địa ngục, Thiên Tứ đưa tay ra đỡ lấy hộp cơm, nhoẻn miệng cười và không quên: “Cám ơn cô bé”. Chiếc xe lao về phía cánh cổng cao cao, nó thấy lòng nhẹ nhàng hơn nhiều, Thiên Tứ hỏi nó có muốn đi cùng hay không, nó nhất định không chịu, dù lòng cũng hơi tiếc, vì phải né tránh tin đồn ở trường và vì cũng muốn tập thể dục buổi sáng nữa. Nó đã biết cách mở cái tấm sắt thép đồ sộ này rồi, chỉ cần bấm mật mã trên cái hộp điện tử là được, nhưng nó chưa đi vội, mà rẽ về phía có tiếng kéo cắt tỉa. Nó nhìn ông Ô và mỉm cười tít mắt:
- Chào ông cháu đi học ạ!
Rồi nó vỗ vỗ vào cái cây gần đó: “Ở nhà ngoan để ông cắt tóc cho đẹp nhé!”
Một ngày mới đầy vui vẻ…nhưng cũng đầy sóng gió…
Chậm rãi vừa đi, vừa mải ngắm nhìn những ngôi nhà thượng hạng ở Itê. Bỗng một chiếc xe màu trắng thắng gấp chặn ngang ngay trước mặt nó, cửa xe mở ra, người trên xe chậm rãi bước xuống, nó xám mặt, đó chính là Đại Bảo.
- “Bạn có muốn quá giang đến trường không?” Nụ cười baby cute đang hút hồn nó.
- À…không, mình muốn đi bộ hơn.
- Lên xe đi!
- À…mình…
Chưa kịp nói xong, một cảm giác quen thuộc, bàn tay ấm và mềm của Đại Bảo như ngày đầu tiên gặp ở trường, kéo nó bước vào trong xe một cách nhanh chóng. Ngỡ ngàng, nhưng Du Du cảm thấy rất tuyệt vời, vì đây là lần đầu tiên được ngồi trong một chiếc xe hơi quý tộc. Cách đó không xa, 1 chiếc xe màu đen đang đứng yên, chờ cho chiếc xe của Kasumi đi khuất, chủ nhân ngồi trong chiếc xe đen ấy mới ra lệnh: “Cho xe đi được rồi”. Người tài xế gật đầu: “Vâng thưa cậu chủ Kazu”…
Du Du mải mê ngắm chiếc xe sang trọng, màu trắng của nó làm Du Du tưởng tượng ra một con bạch mã, mà chủ nhân của Bạch mã sẽ là Hoàng tử…Chiếc xe này liệu có khác gì với chiếc xe màu đen của Thiên Tư và Thiên Tứ hay đi không? Ánh mắt Kasumi nhìn nó đầy thú vị. Những câu hỏi ngỡ ngàng, như: “Đây là cái gì?”, “ Cái này dùng ra sao?”…nó giật mình văng ra cái ghế khi nhấn nhầm vào cái nút gì đó mà thình lình cái màn hình LCD từ đâu kéo xuống. Cả anh tài xế và Đại Bảo đều bật cười khi thấy sự ngô nghê của nó. Khi chiếc xe gần đến trường, Du Du chợt nhớ ra điều gì đó rất đáng sợ, nó quay sang ngay:
- Mình nhờ cậu một việc được không? Nó ấp úng.
- Giữ bí mật rằng cậu sống ở Itê chứ gì?
- Sao…sao…cậu biết, mặc dù tớ sống ở đó, nhưng tớ không phải con nhà giàu mà chỉ là…
- Cả trường đang truy tìm nhân vật thứ 6, mà tớ thấy cậu không ra mặt, chứng tỏ cậu có lý do riêng mà! Yên tâm đi, mình là bạn thân của INNO mà!
Đại Bảo không để nó nói hết câu. Nó không biết cậu ta có biết cái vế còn trống kia là chữ “Oshin” hay không, nhưng cậu ta biết nó từ INNO Gia, điều đó thật là khó hiểu, nhưng cậu ta hứa sẽ giữ bí mật nên nó cũng không quan tâm nữa. Xe dừng trong khuôn viên trường, một đám nữ sinh đã mai phục từ bao giờ, bao quanh xe, các nữ sinh hô tên Đại Bảo liên tục. Lúc này Du Du phát hiện ra rắc rối nhưng đã muộn. Anh tài xế xuống xe mở cửa cho Đại Bảo trước, cậu ấy bảo cứ ngồi yên trong xe nên nó không hề nhúc nhích. Cậu ta đi vòng qua và mở cửa xe phía Du Du, và mời nó bước ra. Hành động lịch thiệp đó không làm cho nó vui vẻ, mà trái lại gây cho nó ngỡ ngàng và hoang mang vô cùng. Chẳng lẽ anh ta không nhìn thấy những ánh mắt hình viên đạn, những ánh mắt sắc như dao, căm thù, ngạc nhiên, khinh biệt dành cho một đứa nhà quê như nó hay sao. Du Du bước xuống trong tiếng xào xáo xung quanh. Du Du liên tục xua tay phân bua: “À, chỉ là đi nhờ thôi!”. Chưa kịp thuyết phục được ai thì tên Đại Bảo đã nắm tay nó kéo đi trong muôn vàn ánh mắt ngỡ ngàng, kể cả nó…
Sóng gió chưa thực sự bắt đầu…
***
- “Ồ, nghe nói cậu đi chung xe với Đại Bảo hả?” Đông Nghi tò mò hỏi nó, xung quanh trong lớp cũng có khá nhiều cặp mắt không mấy thiện cảm đang soi mói.
- Chỉ là gặp giữa đường và cậu ấy đi nhờ thôi!
- Ganh tỵ thật đấy, các hotboy chưa bao giờ cho ai quá giang cả, lúc trước có cả đống người mai phục gần đấy để được đi nhờ, mà chưa bao giờ thành công cả, bọn họ đều phớt lờ, xem ra cậu là người đặc biệt đấy!
Du Du không cho đó là điều may mắn, mà trái lại, bắt đầu từ bây giờ nó phải thật cẩn thận trước những ai yêu thích Đại Bảo, chỉ vì lên xe đi cùng với chàng hotboy thứ 3 của A1.
- Cậu có quan hệ gì với Đại Bảo?
Một giọng nói lạ từ phía sau lưng làm Du Du vô cùng hoảng hốt. Một cậu bạn cùng lớp, trông vô cùng bảnh bao, và thanh tú, nhưng ánh mắt nhìn nó lại y hệt những cô gái bu quanh chiếc xe vừa nãy.
- À, mình chỉ là tiện đường đi nhờ xe thôi.
- Có thật không?
- Thật mà. Cậu nghĩ sao khi ghép đôi một đứa như tôi với Đại Bảo?
- Chẳng hợp tí nào.
- Thì đúng vậy, bởi vậy không có gì đâu.
Cậu bạn này coi bộ cũng dễ bắt chuyện. Cậu ta không quá kiêu căng như các thành viên khác trong lớp, nhưng Du Du cảm thấy có điều gì đó hơi lạ lạ.
- Mình là Du Du, mình có thể biết cậu tên gì được không?
- Tôi là Nobu.
- Nobu? Tại sao cậu lại quan tâm đến Đại Bảo như vậy?
- Không liên quan đến cậu.
Sau vài câu trò chuyện, vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta lại trở về như cũ. Du Du biết nếu mình có khai thác tiếp cũng không được gì thêm, nên đành quay lên.
Giờ nghỉ trưa, Du Du đi tìm cho mình một vị trí yên tĩnh cho riêng mình, nó rón rén, tránh những cặp mắt thù địch. Cuối cùng nó tìm được một góc khuất trên khu sân thượng của khối 10. Có hẳn một cái bậc cho nó ngồi và trải bữa ăn trưa của mình ra đó. Nó không dám ngồi ăn trưa cùng Đông Nghi, vì sợ Đông Nghi sẽ phát hiện ra hộp cơm “dị” của nó mất. Nó hít một hơi thật dài, trên sân thượng thật là mát, gió lồng lộng, dễ chịu, y như đứng trên cánh đồng của Đum Cha, chỉ có điều là không có mùi thơm của những cây cỏ quen thuộc. Nó mở hộp cơm của mình ra, thích thú ngồi ăn. Có ít nhất là 2 khuôn mặt ở A1 sửng sốt khi hộp cơm của họ được bao bọc một cách quá con nít, một hộp màu vàng, và một hộp màu xanh…
Hết giờ trưa, Du Du quay về lớp, nó thấy Thiên Tư đang đi ngược chiều. Nó đoán ra ngay mà không lưỡng lự giữa 2 anh em, vì ánh mắt khinh miệt đang hiện rõ trên mặt hắn ta, nhìn thấy nó mà vẫn như không. “Lửa hận” trong lòng nó đang bùng lên sùng sục, nhất là cú quê hôm qua ở phòng Thiên Tứ, báo hại nó đứng chết trân không biết giải thích thế nào, cũng may Thiên Tứ chỉ cười và giải vây cho nó bởi câu nói: “Cô bé đừng để ý đến lời chọc ghẹo của Thiên Tư”, và rồi còn vụ cơm hộp sáng nay, bao nhiêu đó thôi cũng đủ nó ăn tươi, nuốt sống cái tên hách dịch này. Cả 2 vẫn bang bang thẳng đường mình đi, và nếu tiếp tục như vậy, họ sẽ va vào nhau, nhưng dường như không có ai có ý định nhường đường cả. Du Du hất cái mặt có nó lên, và bước đi rất vững vàng. Đến giao điểm của 2 người, nó vẫn ưỡn mình ra, cố tình cho có sự va chạm, để cho Thiên Tư biết con nhà nông như nó mạnh đến cỡ nào. “Cốp!” . Vai và một phần cánh tay va vào nhau rõ mạnh, nó vẫn lướt qua như không có gì xảy ra, một cái liếc xéo của Du Du gửi đến Thiên Tư, nó thì thầm đủ cho 2 người nghe: “Ở trường, tôi với cậu ngang nhau, không phải cậu chủ với người làm, bởi vậy đừng nghĩ tôi sẽ nhường cậu”, rồi nó giơ chân đạp thật mạnh xuống chân Thiên Tư. Chưa chuẩn bị được tình huống bất ngờ này, cậu ta “dính đòn”, co chân lên vì đau. Du Du bước đi sung sướng, vì trả được phần nào mối thù, nhưng vẻ mặt thì chẳng vui vẻ tí nào, ngược lại còn nhăn nhăn như khỉ. Đi được một đoạn khá xa, nó nép vào bức tường, xoa xoa cái vai, cái tay và bàn chân đau vì dồn lực quá lớn. Thiên Tư đứng tại chỗ một mình, cũng đang xoa xoa thương tích, cậu ta lẩm bẩm:
- Đồ Nhà Quê, lúc nãy tôi mà không hơi nghiêng người thì cái vai của cô chết chắc, đúng là đồ cứng đầu, mà cô ta cũng mạnh thật!
Đông Nghi ngỏ ý cùng về với Du Du, vì sợ rằng nó sẽ bị phục kích bởi fan của Đại Bảo, nhưng Du Du từ chối, vì không muốn Đông Nghi biết chỗ mình ở. Nó phóng thật nhanh khi chuông trường vừa báo hiệu. Cũng may không bị ai theo dõi, hoặc không ai quan tâm lắm vì nhìn nó chẳng có tí gì thu hút cơ mà, nó nghĩ vậy và thấy: không đẹp hóa ra lại may mắn cho nó trong tình huống này…
***
Du Du nhảy bổ ra từ phía sau bức tường.
- Tại sao cậu lại đi theo tôi.
Nó vô cùng ngạc nhiên khi người đứng trước nó lúc này là anh chàng cùng lớp, Nobu. Nó đã nghe có tiếng chân đi theo sau khi rời trường không xa, nó nép vào để bắt quả tang tại trận, để hung thủ không thể chối cãi. Vẻ mặt hốt hoảng của cậu bạn Nobu làm nó vô cùng ngạc nhiên, vì vẻ mặt đó khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng trên lớp.
- Tôi…tôi…
- Nói mau, không thôi tôi la lên bây giờ!
- Tôi chỉ muốn theo cậu xem cậu có về cùng Đại Bảo nữa hay không thôi.
- Việc đó thì liên quan gì đến cậu?
- Vì…vì…
- Vì sao?
- Vì tôi để ý Đại Bảo..
Câu trả lời làm Du Du choáng váng. Nó không hiểu câu trả lời này cho lắm, nhất là trong tình huống này. Quả thật là một ngôi trường kì lạ và cũng có những con người quá kì lạ…
- Mình cũng không biết sao mình lại rất thích Đại Bảo nữa.
- Nhưng cậu là con trai, và cậu lại rất đẹp trai cơ mà!
- Mình không biết, lúc trước mình cũng đã quen bạn gái, nhưng không hiểu sao khi gặp Đại Bảo tim mình lại đập mạnh đến như vậy, và từ đó, mình xem Đại Bảo như là một thần tượng trong lòng mình vậy.
- Trời ạ, lúc đầu nhìn cậu mà mình phải ngất ngây theo, vì cậu quá đẹp trai, vậy mà…Mình hiểu rồi, cái đó là do tâm lý con người thôi, từ từ rồi cậu sẽ chữa được bệnh này, nếu có thể giúp thì cậu cứ nói với mình.
- Nhưng cậu đừng nói với ai là mình thích Đại Bảo nha.
- Được, nhưng với một điều kiện.
- Gì cơ?
- Cậu phải gia nhập nhóm của mình với Đông NGhi, và kết bạn với tụi mình, được chứ!
- Ok
Vậy là Du Du đã có thêm một người bạn mới, mặc dù với tính cách kì dị, và hơi “lưỡng tính” một chút, nhưng anh chàng này có vẻ rất chân thật, và gần gũi, chứ không hề lạnh lùng và kênh kiệu như một số người trong lớp, và điều thú vị là anh ta lại thích Đại Bảo nữa cơ chứ\
CHƯƠNG 5: TIẾP TỤC NHỮNG MÂU THUẪN
Công việc ở INNO cũng không bận bịu mấy, thời gian còn lại nó dành để học bài. Nhất Kim Toyo có một chất lượng giáo dục rất tốt, các bài giảng vô cùng dễ hiểu và bài bản. Nó thầm cảm ơn bà chủ đã cho nó có cơ hội học hành ở một nơi như vậy. Tạm thời đến thời gian này, vụ “Tìm kiếm nhân vật thứ 6 của Itê xem chừng đã dịu xuống”. Cũng may 2 anh em Thiên Tư và Thiên Tứ thường hay ra ngoài tụ tập bạn bè chứ không kéo về nhà, nếu không, mọi người sẽ bắt gặp nó trong bộ dạng đồng phục người giúp việc, lúc đó thì sẽ không biết tính sao. Nó cũng dần thân thiết với chị Uyển Thanh hơn, chị là người rất rụt rè. Khi mới vào làm việc ở đây, chị cũng có tâm trạng như nó, bắt gặp những ánh mắt lạnh lùng đã làm chị trở nên ít nói hơn. Những buổi ăn trưa ở phòng nhân viên dường như đã rôm rả hơn, bởi nó luôn kéo mọi người vào một chủ đề nào đó. Mọi người rất vui khi được hỏi tới, vì dường như họ chưa từng được nói nhiều đến như vậy trước kia ở INNO Gia.
Mọi việc có vẻ đều chuyển biến tốt, riêng nó và Thiên Tư vẫn đối đầu nhau như nước với lửa. Chạm mặt nhau trong nhà, nó và Thiên Tư “trao” cho nhau những cái nhìn sắc như dao. Ngược lại, nó vô cùng yêu quý Thiên Tứ bởi những ánh mắt dành cho nó, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những nụ cười mà nó chưa bao giờ thấy xuất hiện ở trường.
Du Du đem hộp cơm của mình và 2 cậu chủ ra rửa, và nó phát hiện hộp cơm Thiên Tư lúc nào cũng còn nguyên. Nó vô cùng bực tức khi phải đổ những đồ ăn đó đi, thật là phí phạm quá chừng, nó nhận ra vì cái khăn vàng bao bên ngoài dành cho cậu ta. Nó không thể bảo bà Khaly đừng chuẩn bị cơm cho cậu ta nữa, vì nếu không phải cậu chủ yêu cầu thì nhân viên trong nhà không được thay đổi, chỉ còn cách là nói chuyện trực tiếp, làm cho cậu ta phải quý trọng đồ ăn mới được.
Hôm nay giờ ăn trưa, Du Du sẽ tìm Thiên Tư nói chuyện và bắt cậu ta ăn hộp cơm mà bà Khaly chuẩn bị. Cái vẻ coi thường sự quan tâm của người khác làm nó không chịu nổi. Nếu không ăn thì cậu ta nói một tiếng để khỏi chuẩn bị, đằng này lại để cho ngày nào Du Du cũng thấy đồ ăn phải đổ đi, thật là uổng gì đâu. Du Du hẹn Thiên Tư ra một góc mà mọi người ít khi đi lại, một phần là tránh những fan hâm mộ của cậu ta, một phần để không bị lộ nó là người làm của INNO.
- Này, cậu thật là quá đáng, tại sao ngày nào cậu cũng bỏ bữa trưa vậy, không cần biết cậu ăn ở đâu, nhưng nếu không ăn nữa thì cậu cũng phải báo nhà bếp một tiếng để khỏi chuẩn bị?
- “Cô hẹn tôi ra đây chỉ có vậy thôi à!”. Vừa đút tay vào túi quần, Thiên Tư vừa quay lưng bước đi, không định nói chuyện tiếp. Nhưng đã bị Du Du chặn tay lại.
- Cậu không được đi khi người khác chưa nói chuyện xong, ngay cả điều lịch sự tối thiểu mà một cậu ấm INNO cũng không biết sao?
- “Cô muốn gì đây?” Thiên Tư bắt đầu nổi nóng, trợn mắt lên đe dọa, quay hẳn người về đối diện với Du Du. Điều đó làm cho nó hơi run sợ, nhưng nó vẫn ngẩng cao đầu đối mặt với tên này. Du Du chìa hộp cơm màu vàng của Thiên Tư ra.
- Từ hôm nay cậu hãy ăn phần ăn của mình đi, cậu phải biết quý trọng những gì mà cậu đang có chứ, cậu có biết nhiều nơi vẫn còn đang bị nạn đói, nhiều nơi không có gạo mà ăn, nhiều nơi không có thức ăn ngon như hằng ngày của cậu không?
- “Cô là gì mà ra lệnh cho tôi?” Thiên Tư hất tay đẩy hộp cơm ra, rồi giật lấy hộp cơm kia của Du Du, hộp cơm có cái khăn màu hồng. “Tôi thấy hình như cô có vẻ thích mấy vụ đem cơm này lắm thì phải, ngày nào cũng chuẩn bị hăng hái lắm. Mà phải rồi, toàn đồ ăn thượng hạng cô được ăn ké ở nhà tôi không mà, không thích sao cho được.
Du Du thấy trong mình dường như có một sự căm phẫn vô cùng, nó bị sỉ nhục mà không nói được lời nào, nỗi tức giận như đang chực chờ ở cổ họng. Không muốn nói chuyện với một tên không tôn trọng với người khác như cậu ta nữa, nó giành lại hộp cơm và định bỏ đi, nhưng Thiên Tư giữ chặt lại.
- Cô đang tức giận vì tôi nói đúng rồi phải không? Nếu thích đồ ăn ngon và đắt tiền của nhà tôi như vậy thì cô ăn luôn phần của tôi đi!
Du Du như chết lặng trước những lời nói độc địa này. Nó không muốn thanh minh gì, vì lúc này nếu mở miệng nó sẽ khóc òa lên vì oan ức mất. Nó giật mạnh hộp cơm khỏi tay cậu ta. Cuộc giằng co vô tình để hộp cơm của Du Du văng mạnh xuống đất, miếng vải bị bung, và nắp hộp cũng bị bật ra, cơm rơi tung tóe dưới đất. Cả 2 ngỡ ngàng trong tình huống vừa rồi. Du Du nhìn theo hộp cơm của mình mà lòng quặn đau, nó không nói lời nào, nước mắt đã bắt đầu túa ra, túa ra vì đau khổ, khóc vì oan ức, khóc vì căm thù một tên độc ác. Du Du cúi xuống thu dọn, phủi phủi cái khăn, nhặt những hạt cơm bẩn vào hộp, tiếng khóc cứ lớn dần lớn dần. Còn Thiên Tư thì đứng ngây người ra. Vì hối hận ư, hay vì cảm thấy có lỗi, hay vì quá ngạc nhiên? Cậu ta nhìn chằm chằm vào chỗ cơm vương *** dưới đất, chỉ thấy toàn là cơm, rau,… những món ăn bình dân. Không phải những cánh gà, những miếng trứng cuộn, hay những miếng thịt xông khói cao cấp, những miếng sushi như thường ngày vẫn thấy anh Thiên Tứ ăn trong xuất ăn trưa của mình. Cậu ta không thể đoán được tại sao trong hộp cơm Du Du lại toàn những đồ ăn như vậy. Trong tình huống này, theo tính cách của Thiên Tư, cậu ta không thể xin lỗi, vì không thể nào “rửa” được tội nữa. Du Du gạt nước mắt, nhìn một ánh mắt căm thù, nó đứng lên bỏ đi thì cả 2 lại một lần nữa bàng hoàng khi trước mắt họ, một đám học sinh đã tụ tập tự nãy giờ và chứng kiến cái cảnh vừa rồi, nước mắt Du Du lại trào ra nức nở, nó bỏ chạy khi thấy trước mặt mình là Thiên Tứ…
***
Du Du buồn bã về lớp trong tiếng đồn đại của mọi người. Có lẽ mọi người đã phát hiện ra nó là người làm ở INNO. Đông Nghi và Nobu lại gần nó:
- Cậu đừng buồn, nhiều cô gái đã bị từ chối lắm rồi!
- Cậu nói sao?
- Cũng có khá nhiều cô gái tình nguyện nấu bữa trưa cho hotboy và bị từ chối, nhưng Thiên Tư làm vậy thì hơi quá đáng thật, không nhận tấm lòng của cậu thì thôi, sao lại hất đi như vậy?
Mắt Du Du cứ trố tròn vì những câu nói của Đông Nghi và Nobu. Thì ra mọi người đã hiểu lầm nó là fan hâm mộ của Thiên Tư, hẹn Thiên Tư ra để đưa bữa ăn trưa tự tay nấu, theo kiểu mấy cô gái trên phim hay nấu đồ ăn cho người mình thích. Nghĩ đến sự hiểu lầm của mọi người lại càng làm cho nó thêm bực tức, nó mà có chút cảm tình với cái tên gian ác đó chắc trời sập mất. Nhưng mặc kệ, để mọi người hiểu như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
- “Người khác hiểu thế nào cũng được, nhưng các cậu là bạn mình nên mình muốn giải thích, bữa ăn trưa đó không phải mình nấu, mà mình cũng không hề thích Thiên Tư, ngược lại là ghét cay ghét đắng, không đội trời chung”. Du Du nói trong sự giận dữ. Bây giờ chỉ cần nghe cái tên Thiên Tư là nó cảm thấy như lửa nổi trong lòng.
- Vậy vụ hộp cơm đó là sao?
- Để sau này mình có dịp sẽ giải thích.
- Nhưng thật sự cậu không thích Thiên Tư chứ?
- Đã nói là không bao giờ có chuyện đó mà!
- Vậy thì mình yên tâm rồi.
Đông Nghi thở phào, ánh mắt của cậu ta có vẻ lạ, Du Du và Nobu bu lại hỏi ngay:
- Tại sao lại yên tâm, có vấn đề gì à, cậu nói cho mình biết đi!
- Vì mình thích Thiên Tư…
- Hả hả..
Cả Nobu và nó đều há hốc mồm đầy ngạc nhiên. Mọi chuyện lại rắc rối rồi đây!
Hôm nay bà chủ đi công tác về, sớm hơn dự định. Nó nghe kể bà chủ vừa về đến nhà, vẻ mặt đầy lo lắng, đã lên phòng Thiên Tư. Đúng là quý tử có khác! Mà cái tên Thiên Tư có bị làm sao đâu, hắn khỏe như voi ấy, đủ sức để đương đầu với Du Du, chứng tỏ hắn mạnh lắm. Lòng nó cũng nặng trĩu, vì chút nữa dọn dẹp, thế nào cũng phải đối mặt với tên “quỷ” đó, nhưng điều nó lo lắng hơn là Thiên Tứ, không biết cậu ta sẽ nghĩ gì khi thấy Du Du nhặt từng cụm cơm trong sự nhục nhã như vậy? Nghĩ đến đây, Du Du càng tức tên Thiên Tư, tại hắn tất cả, tại hắn. Nhưng may sao nghe chị Uyển Thanh bảo sau khi gặp mẹ, cậu chủ Thiên Tư đã ra ngoài ngay vì có việc. Hắn có một chiếc moto, để có thể đi lại một cách riêng tư. Cũng may mà hôm nay hắn bận việc nên Du Du không phải đối đầu, chứ nếu mà giáp mặt nhau bây giờ, không biết nó sẽ làm gì hắn ta nếu bất chợt lòng căm thù “dâng trào”, dám có thể là một mũi dao lắm! Du Du lau lau dọn dọn, vừa lầm bầm nguyền rủa. Bất chợt Du Du thấy tấm hình trên bàn, mà ngày đầu tiên vào phòng này nó đã thấy, tấm hình lại bị úp lại, mặc dù đã vài lần Du Du lật lên và để ngay ngắn. Nhìn thấy tên đáng ghét trong tấm hình, Du Du đưa nắm đấm trong không trung, nhưng rồi lại buông xuống, bởi trong tấm hình đó, hắn đang cười, nụ cười y hệt Thiên Tứ, mà có khi…lại còn đẹp hơn nữa, rất dịu dàng, vô tư và dễ thương. Bên cạnh là một cô gái xinh. Họ đẹp đôi thật, nhưng sao Du Du không bao giờ nghe ai nhắc đến cô gái đó, và sao không thấy cô gái đó xuất hiện, nhìn hình thấy họ khoác tay nhau rất thân thiện, chứng tỏ cô gái này là một thành phần quan trọng, mới có đủ sức làm cho Thiên Tư cười, một nụ cười mà nó chưa bao giờ thấy kể từ khi đến đây. Hay này cô gái này đã xảy ra việc gì, hay là đã bỏ đi? Càng nghĩ càng tò mò, rồi nó chợt phát hiện mình đã can dự quá nhiều:” Việc gì phải quan tâm đến hắn chứ?”. Nói rồi, nó úp tấm hình xuống, mà không thèm lật lên ngay ngắn như mọi lần. Ngoài đường, chiếc moto cứ đảo qua đảo lại khu phố, chạy vòng vòng nãy giờ, không ai nghe rõ tiếng chàng thanh niên trẻ đang lầm bầm: “Không biết giờ này đồ nhà quê dọn phòng xong chưa để mà về nữa!”…
***
- Bà KhaLy này, cho cháu hỏi vài câu nhé!
- Vâng, cậu cứ hỏi đi, cậu Thiên Tứ!
- Bà là người thường ngày chuẩn bị cơm trưa cho chúng cháu đúng không?
- Vâng, có gì không ạ?
- Vậy bà có chuẩn bị bữa trưa cho Du Du luôn không?
- Có vài lần tôi định chuẩn bị nhưng cô ấy bảo sẽ tự chuẩn bị, đồ ăn thì đã nấu sẵn rất nhiều món.
- Vậy bà có biết cô ấy lấy những gì không?
- Cô ấy lấy toàn rau củ thôi, có vài hôm thì lấy vài miếng trứng chiên.
- Tại sao cô ấy không lấy những món như bà đã chuẩn bị cho 2 chúng cháu, như gà, vịt, bò hay sushi, hay đại loại như vậy.
- À, tôi cũng có hỏi, cô ấy bảo là không muốn ăn khác người làm ở đây, mọi người ăn gì cô ấy sẽ ăn nấy, chứ không hề muốn lợi dụng để được ăn những món dành riêng cho 2 thiếu gia. Ngoài ra cô ấy bảo đã quen ăn những thứ rau này ở quê, nên không thích thú gì với những món cao cấp kia. Nhưng cậu biết đấy, lý do để làm mọi người yên tâm. Du Du là một cô bé rất chân thật và đầy lòng tự trọng, không lấy những thứ gì không thuộc về mình.
- Cháu biết rồi, cám ơn bà, bà Khaly.
Cậu chủ INNO đã đi lên cầu thang rồi, bà Khaly như hiểu thấu được những lý do mà cậu chủ tìm bà để hỏi về Du Du, bà lầm bầm:
- Quả thật là sinh đôi, vừa nãy cậu chủ Thiên Tư cũng hỏi những câu y hệt như vậy! Con bé Du Du này bắt đầu gây sóng gió rồi đây.
Thiên Tứ bước vào phòng, vẻ đang suy nghĩ trầm tư sau những gì bà Khaly nói, thì gặp ngay Du Du đang dọn dẹp. Hai ánh mắt nhìn nhau ngại ngùng, Du Du cúi xuống và tiếp tục làm việc, mà lòng nặng trĩu vì không biết Thiên Tứ đang nghĩ gì về mình.
- Chuyện hôm nay ở trường…
Du Du hồi hộp ngẩng lên để lắng nghe tiếp ...
- Cô bé đừng trách Thiên Tư nhé, nó có lý lo đó.
- Lý do?
- Lúc trước bọn mình đều ăn hết phần cơm. Nhưng vừa rồi hai đứa chỉ ăn chung một phần, cố tình bỏ một phần để bà Khaly thấy lạ, và báo động ngay cho bà chủ về tình trạng bỏ cơm của Thiên Tư. Vì lúc nào bà ấy cũng đi công tác, một tháng may ra mới có thể gặp một lần, nên Thiên Tư mới nghĩ ra cách này để kéo bà ấy về. Mà đúng thật, hôm nay bà ấy phải về sớm hơn dự định.
Hiểu ra vấn đề, Du Du thấy mình cũng hơi có lỗi vì đã trách lầm Thiên Tư vì cái tội bỏ đồ ăn hoang phí, nhưng không thể nào tha thứ về thái độ của hắn ta đã đối xử quá thậm tệ với nó, lại làm lộ tẩy hộp cơm “nhà quê” toàn rau của nó, chắc hắn ta hả dạ lắm. Trong lúc này, nó chỉ biết im lặng và suy nghĩ.
- Cô bé có thể vì tôi mà bỏ qua cho Thiên Tư lần này không?
Câu nói của Thiên Tứ không thể làm nó không ngẩng lên, một ánh mắt cầu khẩn của một cậu chủ với một người làm. Nó bị xiêu lòng ngay cả ánh mắt, chứ khỏi cần Thiên Tứ phải nói ra điều này, không để Thiên Tứ đợi lâu, nó đáp:
- Dạ, vâng ạ!xar
***
Du Du học hành khá chăm chỉ, vì quyết không thể để mất mặt trước Thiên Tứ được. Mỗi lần dọn phòng thì đều thấy Thiên Tứ học rất chăm chỉ, nó lấy đó làm mục đích để phấn đấu. Nó không nhìn Thiên Tư bằng ánh mắt crăm thù nữa, thái độ gần đây ra hiệu cho cậu ta rằng nó đã tha thứ, Thiên Tư đã yên tâm ở lại phòng, mà không cần phải lấy moto chạy vòng vòng mỗi lần đến giờ nó dọn dẹp phòng, mà cái điều này thì nó không hề biết. Tuy nhiên các cuộc cãi vã vẫn thường xuyên xay ra, và kết thúc bằng những tên gọi quen thuộc:”Đồ Nhà Quê” và” Đồ….”. Thường những lần như vậy thì nó thường bị á khẩu, vì dù gì hắn ta cũng là cậu chủ, đang ở trong nhà này thì nó không thể “hỗn láo” được, để rồi buông vào đó 2 chữ chẳng giống **** nhau tí nào:
- “Đồ Công Tử”
- “Hình như cái đó giống khen hơn chứ không phải để chửi” Tên Thiên Tư tiếp tục châm chọc.
Nó chỉ còn biết hậm hực bỏ đi, vì nếu tiếp tục tranh cãi, nó sẽ dùng những lời lẽ nặng hơn, mà lỡ ai trong nhà nghe được, sẽ báo lại với bà chủ, hoặc sẽ nghĩ nó thật là bất kính. Nó lầm bầm sau lưng, sau khi tìm ra từ phù hợp nhất: “Đồ Hách Dịch”. Còn Thiên Tư thì được một trận hả hê vì sự bất lực của nó.
CHƯƠNG 6: BẮT ĐẦU RUNG ĐỘNG
Từ khi nghe câu thổ lộ của Đông Nghi, Du Du không biết nên khuyên bạn thế nào, chẳng lẽ lại nói với Đông NGhi rằng cái tên Thiên Tư này rất là đáng ghét, độc ác, tàn nhẫn, ... Du Du cũng chưa biết nhiều về Đông Nghi, chẳng hạn như về gia đình, về học tập, về sở thích. Trông cậu ấy rất giản dị, nhưng đôi lúc rất khó nói chuyện. Du Du bắt gặp trong lớp vài lần cậu ấy đang nghĩ gì đó rất xa xăm, kì bí. Hầu như trong lớp Đông Nghi cũng chỉ nói chuyện với Du Du, và Nobu. Không hiểu sao mọi người trong lớp nhìn tụi nó bằng con mắt rất khinh biệt. Du Du thì khỏi nói, nhìn nhà quê kinh khủng, nhưng không có lý do gì mọi người cũng dành ánh mắt ấy luôn sang cả Đông Nghi. Còn Nobu, cậu ta cũng là con của một gia đình khá giả, và cũng bị cô lập vì nghi ngờ về giới tính. Nobu kể rất nhiều về bản thân, nhưng cậu ta cũng không quá tò mò về những gì 2 cô bạn không muốn nói. Du Du thì muốn che giấu thân phận của mình, nhưng còn Đông Nghi, dường như cậu ta cũng có gì đó né tránh mọi người.
Mải suy nghĩ về cô bạn của mình, nó lau chùi mọi thứ ở bàn học một cách vô hồn. Khi cánh cửa phòng bật mở, nó giật mình, và vô tình quẹt phải tấm hình nằm trên bàn học của Thiên Tư. Tấm hình rơi xuống đất và vỡ tan tành. Ánh mắt ngỡ ngàng của THiên Tư và ánh mắt sợ sệt của Du Du đang dừng lại trong không gian yên tĩnh này. Du Du vội vàng cúi xuống nhặt tấm hình lên và phủi phủi.
- Tôi xin lỗi, nhưng may quá, tấm hình chưa bị gì!
Thiên Tư không nói lời nào, chạy lại và giật phăng tấm hình trên tay Du Du.
- Đừng đụng vào đồ của tôi.
Thấy ánh mắt không bình thường của cậu ta, Du Du vô cùng hoảng sợ, nó vội vàng cúi xuống nhặt những miếng thủy tinh vương *** trong phòng.
- Tôi sẽ mua cái khung hình khác đền cho cậu.
Bất chợt nó thấy mình ngã nhào ra bởi một cái đẩy mạnh của Thiên Tư. Một hành động vô cùng mạnh bạo, khiến cho miếng thủy tinh cứa vào tay nó chảy máu. NÓ vội vàng bóp chặt ngón tay để không cho miếng thủy tinh nào kịp thấm vào trong. Nhưng tay nó không đau, mà chỉ thấy cổ họng nghẹn ứ, Thiên Tư vẫn mải mê nhìn tấm hình đầy tức giận mà không hề nghĩ đến những gì đang xảy ra với nó.
- Cô nghĩ là cô có thể đền được cái khung hình y như vậy cho tôi à, cô có biết cái khung hình này có ý nghĩa với tôi thế nào không? Ra khỏi phòng tôi ngay!
Nó không cần biết cái khung hình ấy đáng giá như thế nào, hay quan trọng như thế nào, nhưng cũng không thể xem thường và mắng **** người khác như vậy chứ. Không hiểu sao sự mạnh mẽ thường ngày biến mất và nó òa khóc. Nó chạy vào phòng và vẫn cứ khóc, khóc chỉ vì …một cái khung hình.
Bà chủ đã đi công tác dài ngày, lại không có cả quản gia Pix, đáng lẽ không khí trong nhà phải dễ chịu hơn, đằng này, nó lại cảm thấy như có luồng sát khí xung quanh mình. Kể từ khi làm vỡ cái khung hình, tên Thiên Tư thay đổi thái độ hẳn. Hắn mang vẻ lạnh lùng, phải nói là rất lạnh lùng như kiểu hotboy Đốc Long. Ngày ngày đi học về, nó thường ghé các cửa tiệm để tìm một cái khung hình y như của Thiên Tư để trả lại và xin lỗi cậu ta. Việc tìm một cái khung hình y chang thiệt là khó. Nó phải đi khắp các cửa hàng, siêu thị, nhà sách nhưng vẫn không thấy.
- Tại sao dạo này cháu lại về trễ vậy?
- Dạ cháu xin lỗi, cháu đang tìm mua một thứ, nhưng đi những cửa tiệm gần đây không thấy nên cháu phải đi xa hơn một chút ạ!
- Ta không cần biết công việc riêng của cháu là gì, nhưng cháu vẫn phải hoàn thành công việc ở đây vào mỗi ngày. Cũng may là dạo này bà chủ đi vắng, chứ không cháu sẽ gặp rắc rối to đó.
- Dạ cháu biết rồi ạ, thưa bà Khaly.
Du Du thất thểu thay đồng phục và chuẩn bị dọn dẹp lầu trên. Cả người mệt mỏi vì đã đi tìm kiếm cả buổi chiều. Thật ra Thiên Tư cũng không bắt đền gì nó, nhưng nó cảm thấy tức giận vì hành động của cậu ta, và quyết tìm được cái khung hình y chang, để không phải nợ cậu ta cái gì. Nó hít một hơi thật sâu và vào phòng Thiên Tư. Cậu ta đang ngồi trên bàn học và không mảy may quay lại nhìn nó. Nó cũng không thèm đả động, mau chóng hoàn thành công việc của mình. Bàn học của Thiên Tư đã không còn tấm hình, nó cảm thấy hơi có lỗi. Dường như có một luồng khói đen sau lưng Thiên Tư đang nhắm về phía nó vậy. Đang mải mê suy nghĩ, bống dưng nó nghe một tiếng “Xoảng”. Nó đứng tim khi nhìn xuống dưới chân mình, cái bình sứ quý hiếm nó đang lau đã bị rơi xuống lúc nào không hay. Tim nó như ngừng đập. Tại sao mọi việc xui xẻo lại cứ liên tục xảy ra với nó như vậy. Dường như ông trời rất thích trêu đùa nó. Nhưng việc quan trọng bây giờ không phải là ông trời, mà là phải xem phản ứng của Thiên Tư. Nó chậm rãi ngước mắt nhìn lên đầy sợ sệt. Và đúng như nó nghĩ, Thiên Tư đang nhìn nó bằng một ánh mắt vô cùng băng giá.
Nó cúi đầu lia lịa:
- Xin lỗi, tại tôi vô ý quá, tôi sẽ thu dẹp ngay, giá trị của cái bình cứ trừ vào lương của tôi.
- Cô nghĩ cái gì cũng có thể thay thế và bù trừ vào bằng tiền à?
- Cậu nói sao cơ?
- Tôi thật không thể chịu nổi cái tính hậu đậu và nhà quê của cô nữa rồi, tôi không biết tại sao mẹ tôi lại thuê cô, ra khỏi phòng tôi mau.
Nói rồi Thiên Tư quay mặt trở lại bàn. Nó đứng im lặng đầy buồn bã. Chỉ vì những lời Thiên Tư nói vô cùng có lý. Nó hậu đậu, chẳng làm việc gì nên hồn. Nhưng cậu ta chẳng lẽ lại cứ phải nặng lời như vậy sao, dù gì nó cũng chỉ mới 16 tuổi, chưa có kinh nghiệm làm việc, chưa có kinh nghiệm thấu đáo suy nghĩ của người khác, cũng cần có sự thông cảm và một chút tha thứ chứ. Nó buồn bã, ngồi xuống thu dọn đống sứ bị vỡ, lòng nó tự dưng nặng trĩu. Phản ứng khi vỡ chiếc bình sứ không quyết liệt như vỡ chiếc khung hình, điều đó lại càng làm cho nó cảm thấy có thêm trách nhiệm về chiếc khung hình. Nó chào cậu chủ rồi rời khỏi phòng.
***
- Sao dạo này cô bé lên dọn phòng trễ vậy?
- À mình đi tìm mua một cái khung hình mà mãi vẫn không tìm được cái như ý muốn.
- Có phải là cái khung hình của Thiên Tư không?
- Đúng… rồi, sao cậu biết?
Nó ngỡ ngàng khi thấy Thiên Tứ cũng biết việc đó. Lòng nó cảm thấy mừng rơn, khi ít nhất có một người bên cạnh nó bây giờ biết được rắc rối nó đang phải gánh chịu, mà nó không biết kể với ai.
- Hôm nọ mình nghe tiếng đổ vỡ ở phòng Thiên Tư.
- Mình rất muốn mua lại đền cho cậu ta.
- Thiên Tư rất quý chiếc khung hình và tấm hình trong đó. Đó là kỉ niệm của người trong hình tặng cho nó. Bởi vậy, việc mất cái khung hình hay tấm hình đối với nó rất quan trọng.
Quả thật, cái khung hình tuy không giá trị gì, nhưng đó là kỉ niệm đáng quý của Thiên Tư, vậy mà chỉ vì cái tính hậu đậu của nó, mà nó làm cho cậu ta bị tổn thương. Nó cảm thấy có lỗi vô cùng.
- Vậy là lỗi hoàn toàn do mình rồi. Nhất định mình sẽ tìm ra cái khung hình giống hệt như vậy để mong cậu ấy tha lỗi.
- Nếu không lầm thì cái khung hình đó được bán ở phố Hàn Tây.
Ánh sáng như xuất hiện sau những ngày tối tăm. Thiên Tứ quả thật là vị thần may mắn, luôn luôn xuất hiện khi nó cảm thấy không lối thoát. Lúc này nó đã biết được nơi bán loại khung hình đó, và có lẽ lòng nó sẽ nhẹ đi bớt, mặc dù nó biết cái khung hình sẽ chẳng thay thế được gì. Nhưng sự thành tâm của nó, nó không tin Thiên Tư không siêu lòng chút nào.
- Cám ơn cậu, Thiên Tứ. Cám ơn cậu rất nhiều. Ngày mai mình sẽ đến đó. Cám ơn.
Tan học, nó vội vàng đến phố Hàn Tây và đi khắp các cửa tiệm ở đây. Nhưng không dễ như nó nghĩ, ở đây có quá nhiều cửa hàng. Nó chạy lần lượt các cửa hàng, cố gắng kiếm cho được cái khung hình đó. Lân la nhiều nơi, cuối cùng, may mắn cũng mỉm cười với nó, còn duy nhất một cái khung hình ở cửa hàng mà nó đang tìm. Nó cầm lên và reo hò trong sung sướng.
- Cuối cùng cũng tìm được mày rồi!
Mọi người trong cửa hàng đều quay lại nhìn nó, có vẻ như nhìn một người không bình thường. Nó mới nhận ra mình làm hơi “quá”, nhưng vẫn tung tăng ra tính tiền, như vừa vớ phải món đồ có 1 không 2 vậy. Chợt hoảng hồn khi nhìn lên đồng hồ ở cửa hang, nó hét thật to: “Trời ơi”. Một lần nữa, cả cửa hàng nhìn nó bằng ánh mắt sợ sệt. Ai cũng như muốn hỏi: Phải chăng đây là một bệnh nhân tâm thần vừa xuất viện? Nó cuống cuồng, không cần biết phản ứng của mọi người, chỉ cần biết là đã quá trễ, và lời nhắc nhở của bà Khaly thì đang hiện rõ từng chữ trong đầu nó. Nó cầm cái khung hình chạy thật nhanh, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui.
***
Tại INNO Gia, Uyển Thanh lo lắng, đi ra đi vào. Vừa lúc đó thì Thiên Tứ từ trên lầu đi xuống.
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ đã tối rồi mà vẫn chưa thấy Du Du về thưa thiếu gia, mà ngoài trời lại sắp mưa to nữa chứ, không biết có sao không?
- Liên lạc với cô ấy xem sao?
- Du Du không có điện thoại!
Thiên Tứ cau mày, suy nghĩ, cậu ta nhớ những lời đã nói với Du Du ngày hôm qua, về Hàn Tây, về khung hình. Không kịp suy nghĩ thêm, Thiên Tứ lao vào gara lấy chiếc moto và lao về phía cánh cổng cao cao trong sự kêu gọi của mọi người.
- Cậu chủ, cậu đi đâu vậy? Cậu chủ…
***
Dường như ông trời rất thích quay lưng lại với Du Du. Chưa kịp rời cửa hàng thì trời mưa tầm tã. Nó có thể lội mưa đi về, nhưng vì sấm sét khá to, nó không dám lao vào. Vừa đứng đợi, vừa lo lắng. Nó không nhớ số điện thoại ở nhà, không biết làm cách nào báo tin cho chị Uyển Thanh, bà Khaly chắc sẽ rất thất vọng về nó. Bụng nó đang rên lên inh ỏi, vì từ chiều đến giờ chưa được ăn gì. Nó đứng dưới mái hiên của cửa hàng. Vừa lạnh, vừa tối, vừa đói, tự dưng nó cảm thấy tủi thân vô cùng. Nếu bây giờ nó ở Đum Cha, thì có lẽ bố mẹ nó sẽ rất lo lắng và đi kiếm nó ngay. Nhưng còn ở đây, không ai quan tâm đến nó. Có khi nó về trễ như vậy sẽ còn bị mắng và bị phạt nữa, sẽ chẳng ai lo lắng và đi kiếm nó. Nó ngồi thụp xuống, nép mình vào sát vách để ấm hơn, và nhắm mắt lại, nhớ về những ngày ấm áp ở Đum Cha mà thấy buồn vô hạn.
- Tại sao lại ngồi ở đây vậy, về nhà thôi!
Du Du không tin vào tai mình, nó vội vàng ngẩng lên khi nghe một giọng nói quen thuộc. Nhưng nó buộc phải tin vào mắt mình, là Thiên Tứ, là cậu chủ của nó, và điều quan trọng là đang đứng bên cạnh nó, toàn thân ướt sũng. Tự dưng trong lòng nó trào lên một sự xúc động không thể tả. Nó không ngờ, trong giây phút tưởng chừng như cả thế giới, kể cả ông trời đều bỏ mặc nó, thì vị hoàng tử của nó lại xuất hiện, Thiên Tứ không ngại mưa mà vẫn đến tìm nó. Nó không thể nói nên lời nào lúc này, mà tự dưng chỉ biết đứng khóc, khóc thật lớn, như thi với tiếng mưa. Thiên Tứ sững sờ khi không có sự chào đón nào từ Du Du, ngược lại, một cô gái lại đang khóc trước mặt cậu ta, gương mặt Thiên Tứ nhăn nhăn, tiến lại gần Du Du.
- Thôi nín đi nào, mọi người ở đây tưởng tôi làm gì cô bé đó!
Du Du đang khóc, nhưng nghe những lời nói đó thì lại bật cười. Vừa khóc vừa cười, nó quay đi để giấu khuôn mặt khó coi lúc này, làm cho Thiên Tứ cũng phải bật cười. Thật ra trong lòng nó đang rất vui, vui vì vẫn có người nghĩ đến nó lúc này, và đặc biệt đó lại là người nó rất mến, thiếu gia Thiên Tứ…
Du Du vào nhà, chị Uyển Thanh vội vàng chạy ra, vẻ mặt rất lo lắng.
- Trời ơi, em đã đi đâu vậy, làm chị sợ hết hồn, sao không gọi về nhà!
Nó nhìn chị Uyển Thanh đầy xúc động, không thể nói lên lời nào.
- Chị đã dọn dẹp tầng trên cho em rồi, em vào bếp ăn tối đi và đi nghỉ đi, bà Khaly đang nấu lại cho nóng toàn bộ đồ ăn cho em đó, bà Khaly cũng rất lo cho em.
Khác hoàn toàn với những suy nghĩ lúc nãy, khi đứng trong mưa, mọi người ở INNO đã lo lắng cho nó rất nhiều, điều đó làm cho nó cảm thấy vô cùng có lỗi. Không ai trách mắng, mà ngược lại còn quan tâm, lo lắng như người một nhà vậy. Nó bật khóc nức nở, nhưng đấy là nước mắt của sự vui sướng, hạnh phúc. Thiên Tứ nhìn 2 người trìu mến, lặng lẽ đi lên phòng, cố nén một cái ắt xì, có lẽ vì dầm mưa…
Nó nhìn theo dáng cậu chủ, ngay cả khi ắt xì mà Thiên Tứ vẫn đẹp lạ thường. Và nó biết con tim nó đã bắt đầu rung động, tình cảm đó là dành cho cậu chủ Thiên Tứ…